Bài tuần trước chia sẻ về thời gian, tuần này có ngay vài chiêm nghiệm.
***
“Chịt con pẹ nó, đi ngu như lợn”, anh tài không biết sáng thiếu ngủ hay sao mà chửi rất hăng. Đến đứa Bắc Kỳ chính hiệu như tôi nghe còn thấy mủn lòng, thì mấy đứa em trong Sài Gòn ra chỉ biết câm nín. Chắc hai mươi mấy năm sống trong đó, chúng nó chưa bao giờ được nghe cái câu “chịt pẹ” authentic như thế.
Chả là sáng thứ bảy, mấy anh em chúng tôi rủ nhau lên phố ăn sáng. Ra Hà Nội công tác mà lại cứ ăn trong khách sạn thì không ổn lắm. Ăn gì thì ăn, chơi gì thì chơi, chứ ra Hà Nội thì cứ phải đá bát phở buổi sáng cái đã.
Mà ăn phở ở Hà Nội thì cứ mạnh dạn lên, chọn bừa một quán, kiểu gì cũng ngon. Tôi dẫn anh em ra phở Tiến, vì tôi thích gà, mà lại còn là quán Michelin Selected nữa. Anh chủ, chắc là anh Tiến, mặt búng ra nước dùng, lấy hơi từ ruột non kêu chúng tôi xếp hàng đợi năm phút là có bàn. Tôi bấm giờ đúng năm phút thật.
Ăn xong anh Huynh người Phú Yên cứ tấm tắc khen ngon, rồi anh vỗ đùi cái đét: “Anh hiểu rồi!”. Chúng tôi nhìn anh và chưa hiểu gì. Anh nói tiếp “Ở Sài Gòn người ta tập chung không gian, dịch vụ, còn ở Hà Nội tập chung vào sản phẩm”. Chúng tôi nhìn nhau kiểu wtf, gật đầu một cái giả đò đồng ý, rồi uống vội cốc trà đá để lên taxi ra cà phê Giảng.
***
Phở Tiến, cà phê Giảng, bún đậu Phan Huy Ích, chè Trần Phú. Xong food tour cũng gần ba giờ chiều, tôi xong nhiệm vụ về nhà, các anh em khác thì tự kiếm chỗ mà chơi.
Để đến được nhà tôi, bạn cứ xuất phát từ Cát Linh chạy thẳng đến chủ nhật tuần sau là tới. Đấy là ngày xưa khi chưa có tàu trên cao tôi sẽ nói thế. Hồi ấy đi từ Cát Linh về Hà Đông chẳng khác gì đi phượt. Còn giờ, thì chỉ cần 30ph ngồi máy lạnh, ngắm thành phố từ trên cao, và nghe nửa tập podcast là đã tới rồi.
Nói đến Hà Đông, bạn nhớ đến cái gì?
Đừng nói với tôi là sư tử Hà Đông nhé. Nếu đúng là như vậy thì … cũng không sao, ngày xưa hồi còn bé tôi cũng chỉ biết mỗi sư tử Hà Đông thôi. Ở trong một gia đình “nhập cư” Hà Nội, chọn vùng đất Hà Đông làm nơi cắm chốt, kiến thức của tôi về mảnh đất này cũng khá là phong phú, nhưng mà là phong phú Hà Nam.
Hà Đông có làng lụa Vạn Phúc, có làng rèn Đa Sĩ. Hà Đông cũng có nhiều khu đô thị giá rẻ, mà giờ thì hết rẻ rồi. Có nhiều chỗ lúc mua vài trăm triệu giờ bán cả tỉ bạc. Như thằng Suy bạn tôi ấy, nó chẳng mơ mộng bay nhảy đó đây gì cả, nó cứ cắm dùi ở Hà Đông bao nhiêu năm nay. Năm ngoái nó vay tôi ít tiền mua nhà, mua xong cái giá tăng như chứng khoán 2021. Vậy mà đến giờ nó vẫn chưa đoái hoài gì đến việc trả lại tiền cho tôi. Đúng là bạn bè quần què mà. Nhưng không sao, được cái nó luôn ở đó, bromance mỗi khi tôi cần.
***
Tôi còn nhớ như in lần đầu đi thang máy là với bố tôi.
Hồi ấy, tôi còn học cấp một, chưa một lần được lên Hà Nội chơi. Hà Nội lúc đó trong tôi là một thứ gì đó xa xôi, thơm tho, và đáng mơ ước. Tất cả những gì tôi biết về Hà Nội đều từ những câu chuyện kể của bố, và từ mùi hương của những chiếc áo cũ của bà chị họ. Bà chị đó hơn tôi hai tuổi, là con gái, nhưng mặc đồ như con trai. Nên cứ thi thoảng, bố tôi lại mang vài đồ mà bà chị không còn mặc vừa nữa về cho tôi. Dù là quần áo cũ, nhưng những bộ đó luôn mới và thơm phức. Tôi gọi mùi đó là mùi Hà Nội. Sau này mới biết, mùi Hà Nội là mùi cơm-pho.
Rồi mùa hè ấy cũng tới. Tôi đủ lớn để được cho lên Hà Nội chơi.
Tiếng còi xe, dòng người, sự vội vã làm tôi co rúm. Nhưng cũng rất mau tôi quen dần. “À thì ra đây là Hà Nội” - đứng trước cửa hàng trên đường Lê Văn Lương nơi bố tôi làm việc, tôi hít một hơi thầm nghĩ.
Cũng là tối đầu tiên ở trên Hà Nội đó, bố dẫn tôi sang bên kia đường, nơi có một toà chung cư rất cao. Bố bảo cho tôi đi thang máy. Hai bố con lên trên tầng cao nhất, ngó nhìn xuống dưới đất. Tôi thấy những người bên dưới bé như con kiến. Cảm giác ấy giờ nhớ lại vẫn thấy y nguyên.
***
Hai mươi năm sau, Hà Nội đã già đi nhiều, và bố tôi cũng thế.
Lần này về thăm nhà, tôi thấy bố già đi hẳn, gầy đi hẳn. Cái đùi rắn chắc ngày trước tôi hay nằm gối đầu lên, giờ bắt đầu nhỏ lại. Nhìn kĩ trên tay bố, cũng bắt đầu thấy nhiều vết đồi mồi.
Đúng là thời gian chẳng chừa một ai.
Hà Nội, 29/07/2024
Văn phong của bạn thật là hay, đọc nghe bị cuốn í!
Btw, cảm giác bài bị thiếu một cái kết rõ ràng hơn cho cái tiêu đề và đoạn mở đầu 😄
Bài này hay đó.
Chẳng hiểu sao anh đọc như những đoạn mở đầu của mấy truyện ngắn của Nguyễn Nhật Ánh. Nghe rất là man mác.
Hà Nội đã già? Hay người viết già đi? Anh nghĩ phương án thứ hai đúng nhiều hơn :D
Đối với anh thì Hà Nội cũng có rất nhiều sự thân yêu. Mà đi xa Hà Nội một chút thì lại thấy Hà Nội đep hơn thì phải.
> “Chịt con pẹ nó, đi ngu như lợn”, anh tài không biết sáng thiếu ngủ hay sao mà chửi rất hăng
Quả openning này sốc, rất ấn tượng. Còn vụ văng tục chửi bậy thì anh nghĩ ở khắp nơi trên thế giới này đều có. Nếu gặp phải thì "đen thôi, đỏ quên đi" là xong.