Từ đợt bị chấn thương do tập võ, đã 3 tuần tôi không viết bài trên Substack. Việc dừng viết cũng làm có các con số dừng tăng trưởng.
Ơ mà khoan, có gì đó sai sai, tại sao tôi lại để ý đến các con số làm gì nhỉ?
Viết không vui
Hồi đầu lập ra cái blog này, tôi bỏ ra tới 50$ chỉ để mua custom domain. Substack lúc lập tài khoản thì sẽ tự động được gán cho một cái domain ví dụ như là lequockhanh.substack.com. Nhưng tôi không thích lắm, tôi muốn cái domain nó phải thực sự là của mình. Thế là tôi bỏ ra hơn một triệu để đưa cái trang blog của tôi về domain newsletter.lequockhanh.com như bây giờ.
Thoả được cái thú vui độc bản rồi, tôi bắt đầu viết những bài đầu tiên.
Hồi đó, tôi viết chỉ cho một mục đích duy nhất là có một nơi lưu lại thứ mà bản thân học được.
Viết một hồi thì bắt đầu một vài người vào đọc, rồi có một vài người đăng ký. Rồi sau đó các con số bắt đầu tăng vèo vèo. Tôi bắt đầu nghĩ nhiều hơn về các con số.
Rồi tôi bắt đầu nghĩ về việc viết làm sao để thu hút người đọc, thay vì viết để học như mục đích ban đầu.
Tuy nhiên sau một thời gian, tôi thấy rằng việc viết để đáp ứng người đọc làm tôi không còn vui như trước. Tôi lần đầu bị mất streak ở bài số 39. Sau đó thì tôi không viết liền trong 3 tuần.
Viết để học
Và tôi quyết định sẽ đưa cái blog của mình quay trở lại với mục đích vốn có của nó ngay từ ban đầu, đấy là viết để học.
Khi ấy các bài viết của tôi sẽ không còn được chăm chút quá chỉnh chu nữa. Các bài viết cũng sẽ không còn chỉ tập chung vào một số chủ đề thu hút người đọc nữa.
Giờ đây các bài viết đơn thuần sẽ là những ghi chép về những thứ mà tôi học được.
Viết không định kỳ và tắt email
Trong 39 tuần liên tiếp tôi đã viết mỗi tuần một bài. Điều đó làm tôi rất tự hào. Chắc chắn sẽ nằm trong hight light of the year.
Tuy nhiên từ giờ trở đi, bài viết sẽ không còn đều đặn như trước, mà sẽ phụ thuộc nhiều vào chuyện tôi học được gì và có thể viết được gì từ những thứ mà tôi đang học.
Do đó, tôi cũng sẽ tắt email không gửi thông báo bài viết mới nữa.